Bạn có thể truy cập trang này với địa chỉ www.trongnghia.info hoặc www.truongtrongnghia.com
Đọc "Những mảnh ghép không logic": Sức sống mạnh mẽ trong thơ
“Những mảnh ghép không logic” (NXB Văn Nghệ và Hội VHNT Tiền Giang, tháng 12-2006) là tập thơ riêng đầu tay của Trương Trọng Nghĩa. Nhà thơ 23 tuổi này được biết đến nhiều với vai trò webmaster của www.thotre.com, một trong những trang web văn chương hoạt động bền bỉ, hiệu quả của Đồng bằng sông Cửu Long và cả nước. Tập thơ gồm hơn 40 bài của Trương Trọng Nghĩa vừa mang hơi thở trong trẻo hồn hậu của đồng bằng, lại vừa có sự khắc khoải của những người trẻ cảm thấy cô đơn giữa thế giới thông tin.
“Những chú ếch đồng ngày xưa
Bây giờ mùa mưa không còn kêu nữa
Trẻ em lớn lên nghe kể về loài cà cuống
Bắt đầu bằng “Ngày xửa ngày xưa...”
...Tôi đi về phía làng
Mang lên phố những nỗi buồn ruộng rẫy”
Những hình ảnh rất quen thuộc của đồng bằng, tựa như cứ theo nỗi nhớ, tình yêu mà chảy tràn đến từng trang viết, từng bài thơ của Trương Trọng Nghĩa về khung cảnh làng quê - nơi ai cũng từng có những kỷ niệm tuổi thơ khó quên. Hình như thơ của Trương Trọng Nghĩa luôn mang một nỗi nhớ quê - dù anh ở Tiền Giang và luôn lang thang khắp đồng bằng. Nỗi buồn trong thơ Trương Trọng Nghĩa không phải vu vơ, mà xuất phát từ tình yêu quê nhà xen lẫn nỗi sợ hãi một ngày kia cây cỏ, hoa lá và những sinh vật đặc trưng của làng quê sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống vì đô thị hóa. Nỗi buồn cũng đến từ việc anh cảm nhận nỗi lòng của những dòng người bỏ quê ra phố vì cuộc sống, để nhận một mảnh tâm hồn trống vắng vì nhớ quê.
“Hoa bần xưa giờ vẫn còn trôi
Cần vó treo tuổi thơ tôi mắc cạn
Khúc sông nhỏ mà tình yêu thì vô hạn
Nên miên man ở phía bãi bồi”
“Những mảnh ghép không logic” là tập thơ của một tác giả trẻ, tất nhiên là có nhiều bài thơ tình dễ thương, trong trẻo, tinh tế mà không kém phần da diết mãnh liệt với nhiều cảm xúc ngọt ngào:
“Có một ngày tôi sợ mái tóc dài ngang lưng
Buộc hồn tôi nghẹt thở
Sợ nụ cười tôi đang mắc nợ
Hóa đá ngàn năm
Tôi sợ mình là chiếc lá vô tâm
Chẳng bao giờ hiểu tiếng sơn ca hót
Như gã khờ bị thời gian ăn vụng
Trong lãng quên”
Còn có nhiều mảnh ghép tâm hồn khác làm nên thế giới thơ của Trương Trọng Nghĩa. Có khi là sự cô đơn khi gởi tin nhắn cuối cùng cho người con gái đã mất hút trên mạng, là nỗi sợ những cơn ác mộng và cả niềm khắc khoải vì đôi lúc chợt không hiểu giá trị tồn tại của chính bản thân mình. Đó là tâm sự của những người trẻ, mang đầy khát vọng tự khẳng định và vẫn đang trên đường kiếm tìm hạnh phúc của chính mình.
“Bắt đầu từ phía mưa rơi
Sẽ đi qua hết cuộc đời hanh hao
Đôi lần giữa giấc chiêm bao
Giật mình ngơ ngác buồn xao xác buồn
...Vuột tay rơi mất niềm tin
Đêm thiêng tôi cõng bóng mình chơi vơi
Sớm mai ngồi hát thảnh thơi
Thấy mình vừa mới qua đời. Tái sinh”
Bài đăng trên báo Cần Thơ
Đọc “Những mảnh ghép không logic”: Gặp chút tình quê
Nhà Xuất bản Văn Nghệ và Hội Văn học Nghệ thuật Tiền Giang vừa ra mắt tập thơ đầu tay của nhà thơ trẻ Trương Trọng Nghĩa.
Tập thơ nhỏ, in đẹp, trình bày trang nhã có các phụ bản ảnh tinh tế, dung chứa 41 tâm tình “lắp ghép” trong hơn 6 năm mới thành mà chưa logic!
Vẫn là mới tinh và dìu dặt khi Nghĩa viết về làng, về sông, về em, về quê hương “gian khó một thời” mà chàng trai 24 tuổi canh cánh bên lòng:
Tôi đi về phía tuổi thơ
Giẫm lên dấu chân
Những đứa bạn đã rời làng kiếm sống
Đất không đủ cho sức trai cày ruộng
Mồ hôi chẳng hóa thành bát cơm no…
Ngay những trang đầu tập thơ, hơi thở Trương Trọng Nghĩa đã nghe bắt đầu trúc trắc, thậm chí buồn:
Thôn nữ bây giờ không còn hát dân ca
Cũng thôi để tóc dài ngang lưng nữa …
Trương Trọng Nghĩa rất thật lòng, bình dị đến nôn nao khi viết về làng nghề:
Ông nói vui mà tôi nghe thật buồn.
“Bây giờ cha truyền
Nhưng con cái chắc gì chịu nối”
Sông càng chảy càng xa nguồn cội
Con sãi ở chùa chẳng còn quét lá đa…
Nghĩa nhìn anh nông dân lái máy cày cày ruộng mà như vẽ tranh, vẽ những đường loằng ngoằng, những nét lổm chổm, những gam màu nâu đen mà ước mình được làm hạt giống tốt để gieo mùa vàng và chợt thấy “Những luống cày hình xoắn ốc/Nở hoa”… Quả là tình quê ấy không phải ai cũng có!
Với con sông quê, Nghĩa nhớ mùa lũ tới, mang phù sa mới, hàng dừa, giàn mướp bên sông xưa, tác giả bắt con chuồn chuồn cho cắn rún để biết lội; hoa bần, cần vó, chú cá lìm kìm, cá thòi lòi vẫn còn đó… nhưng con sông đã trôi tuổi thơ anh bao mùa rồi! Đặc biệt, bên dòng sông đó, có người con gái ngồi giặt áo, anh từng tặng hoa mua, nhưng:
Rồi em cũng có chồng, có con
Ngày gặp lại, anh thành “người cũ”
Thương em suốt một đời lam lũ
Lặn lội thân cò mặn giọt mồ hôi…
Trương Trọng Nghĩa dường như chưa ra khỏi góc quê hương bé nhỏ của anh, dù ở đó, cuộc đời mẹ anh, một chuỗi lo âu cơ cực, bao năm bám đất, bưng bát cơm nghe nặng nghĩa tình, nghe vị mặn thấm đau đầu lưỡi; ở đó, có chị của anh tảo tần nuôi con trai, kết quả một cuộc tình trắc trở; ở đó, con trở về tay chạm mảnh hồn làng, đau đáu giấc mơ trong nỗi nhớ… khắc khoải tuổi thơ; ở đó, mùa lũ, những giấc mơ chìm trong nước, cha anh kê đồ đạc trong nhà, lên gác; mẹ anh, chị anh bơi xuồng gặt lúa chạy lũ ngoài đồng… làm se thắt lòng anh.
Với riêng mẹ Nghĩa, bài “Đôi bàn tay mẹ” là bài thơ hay. Bàn tay mẹ anh có mùi bùn non vì mẹ cấy đồng sâu lâu ngày; có mùi khét nắng vì trưa đổ lửa; có mùi tanh nồng vì tay mẹ vẫn bắt cá sặt, cá rô; có hương gạo mới; có mùi khói rơm nồng nàn; có mùi dầu phong thấp mẹ xoa chân tay đau khớp mỗi đêm. Chi tiết hơn, anh thấy bàn tay mẹ ngón trỏ bám phèn, ngón giữa lấm lem, ngón út dính đầy mủ chuối, vậy mà … khi vuốt tóc anh, đôi bàn tay ấy vẫn êm như ru và mẹ nói “các con hãy giữ mình sạch trong”. Ôi, bà mẹ Nghĩa tuyệt vời tột bực.
Từ tình quê mơn man đó, Nghĩa đi làm trên phố, anh luôn muốn tìm cái mới, cái cao hơn cho cuộc đời mỗi ngày. Sáng ra, ngồi nhìn những giọt cà phê tan, tan, tan, anh đã hỏi: Tại sao một ngày cứ phải bắt đầu bằng những tia nắng chán phèo, những tầng cao thành phố, dưới đó, dòng người rượt đuổi nhau hối hả, nhập nhàng, sao chỉ có tiếng nhạc não tình nghe rất sến?… Cái tuổi 24 đã hiện lên hoài bão, nên ở bài thơ khác, những điệp khúc vui xuất hiện:
Bóng tối tan dần theo tiếng động cơ
Vướng lại trên phin cà phê sáng
Ngày bắt đầu từ động tác khỏe khoắn…
Bên cửa sổ một ngày mới lên
Những giọt nắng long lanh
Trong đôi mắt cô bé nhà kế bên …
Và anh tự tin hơn rất nhiều khi viết:
Tôi đi qua những mùa nắng hanh hao
Về đứng giữa đất trời mênh mông
Tự hát…
Trong mấy chục bài thơ của Nghĩa, có một bài thơ được Quỳnh Hợp phổ nhạc, tôi bắt gặp Tình Yêu của Nghĩa, người con gái có đôi mắt ướt, có mái tóc dài ngang lưng, có nụ cười quá đẹp, có tiếng nói như sơn ca hót và dường như anh vẫn chưa chạm lần nào.
Gió đâu gió mát sau lưng
Nhớ ai như “nhớ người dưng” vậy “khờ”.
Không, chắc cũng nên thông cảm Nghĩa, năm nay Nghĩa mới 24, nhút nhát vậy cũng là dễ hiểu.
Phần sau tập thơ là “Cõi ảo” của Nghĩa, đúng là phần mà anh cho là “những mảnh ghép không logic” trong anh. Dù sao, tập thơ đầu tay cũng cho thấy một Trương Trọng Nghĩa nặng tình, thứ tình quê chơn chất mà những ngày xưa rất xa, tôi cũng có. Nên đồng cảm.
Nhà thơ Trần Anh Tài
(Báo Khoa học phổ thông)
Thơ Trương Trọng Nghĩa - Đau đáu giấc mơ trong nỗi nhớ
Bài đăng trên báo Bình Dương
Ngày về
Nghe vọng cổ trên sông
Thơ: Trương Trọng Nghĩa
Soạn lời vọng cổ: Đoàn Phú Vinh
NÓI LỐI:
Nửa đêm trên sông
Ai ngâm nga mấy câu vọng cổ
Giật mình, đám dừa nước lao xao
Con cá nhỏ vẫy đuôi vào nỗi nhớ...
Viết trong một ngày xa phố núi
Còn điều gì vẫn chưa nói hở em
Mà dã quỳ cứ nở vàng từng con dốc nhớ?
Mùa mùa đi qua
Anh còn mắc nợ
Giữa mênh mông một tiếng em cười
Những buổi chiều không ý tưởng
Những hàng cây chất chứa trong lòng bao bí ẩn
Đứng liêu xiêu bên buổi chiều u ám
Một ngày khi cơn gió mang đi những đám mây phiêu lãng
Chiếc lá âm thầm cùng nỗi nhớ xanh xao
Độc thoại đêm
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc
quanh tôi là bóng đêm...
Đối diện với nỗi sợ hãi
tôi chỉ là kẻ hèn nhát không hơn không kém
người ta thường có những ý nghĩ vẩn vơ khi ở trong bóng tối
nơi đó, tôi tìm thấy mình tầm thường và nhỏ nhoi.
Em cứ để một dòng sông trôi
Những ngôi nhà lá bên sông
Mùa hoa nắng rơi đầy bên hiên vắng
Tôi cúi nhặt
tần ngần đứng lặng.
Có những mùa hoa đã trôi mãi
không về…
Email cuối cùng cho N.
"Ngày mai,
Dù anh vẫn đứng ngoài cuộc sống của em
Nhưng tất cả đã đổi khác
Dù anh vẫn yêu em như ngày đầu
Mình cũng chẳng thuộc về nhau...”
Điều không thể nói cùng em
Rồi em cũng có chồng có con
Ngày gặp lại, anh thành người cũ
Thương em suốt một đời lam lũ
Lặn lội thân cò mặn giọt mồ hôi...
Nghệ thuật
Như một nghệ sĩ tài ba
Người lái máy cày vẽ lên mặt ruộng
Những bức tranh trừu tượng
Những đường loằng ngoằng…
Những nét lổm chổm…
Những gam màu nâu đen…
Save nhớ về tim
Mấy hôm rồi nhỏ chẳng online
Chắc cái computer cũ lại đang giở chứng?
Từng buổi chiều lang thang trên mạng
Một mình tôi download... nhớ âm thầm!
Ký ức sông
Hoa mướp vẫn vàng bến sông ngày tôi trở lại
Hàng dừa nước lao xao những bàn tay vẫy
Con cá thòi lòi ngơ ngác - tuổi thơ tôi…
Viết ở một làng nghề
Ông nói vui mà tôi nghe thật buồn
“Bây giờ cha truyền nhưng con cái chắc gì chịu nối...”
Sông càng chảy càng xa nguồn cội
Con sãi ở chùa chẳng còn quét lá đa