Cho hạt mưa ngày xa
Người đàn bà uống rượu một mình
Bồng bềnh trôi giữa cơn say
Lòng như quán vắng đong đầy niềm đau
Ngoài trời sầm sập mưa mau
Từng chung rượu lạt rót vào lòng đêm
Giấc mơ bị đánh mất
Chẳng nhớ được gì về giấc mơ đêm qua
Khi tỉnh dậy chỉ mình tôi giữa căn phòng trống
Ai đã mang giấc mơ tôi đi hay giấc mơ đã tự rời bỏ trong đêm nhật thực
Dấu tích chỉ còn lại những vết trầy xướt nơi lồng ngực căng đầy
Gió lẻ - Truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Tư
(Tại sao người ta không nhìn thấy mình khi mình còn sống? – lời của một con ma)
Trận mưa ban trưa đã vẽ lên kính trước chiếc xe tải Landu một mùa gió lẻ. Lá me rơi tầm tã trên mặt kính. Cái gạt nước không làm sao khoả sạch được những chiếc lá nhỏ mong manh. Người lái xe chồm người đu đưa bên cửa, gạt lá rơi theo tiếng chửi thề lóc cóc. Cái khăn úa màu dầu nhớt trên tay ông ta mở ra trước mắt em bức tranh chợ Cỏ giãy giụa trong buổi xế tàn ngày.
Thơ lục bát Nguyễn Giang San
Đọc những sáng tác bạn đọc gửi về ThoTre.Com khiến tôi có cảm giác những cây bút trẻ hiện nay ít quan tâm đến thể thơ lục bát. Tuy nhiên cây bút trẻ Nguyễn Giang San ở Đồng Tháp lại khá thành công với thể thơ truyền thống này. Những cây thơ lục bát mộc mạc, dung dị, dạt dào cảm xúc tự nó đã có sức hút riêng đối với bạn đọc. Dưới đây là những bài thơ trong “Đếm ngón tay” , tập thơ đầu tay của anh…
Con đường hoa tím
(Cảm nhận ca khúc Hoa tím ngày xưa. Nhạc: Hữu Xuân, thơ: Cao Vũ Huy Miên)
Một mình trở lại cao nguyên, phố núi đón tôi bằng cơn mưa lất phất khiến tôi liên tưởng đó là nước mắt hạnh phúc trong ngày gặp lại. Cơn mưa bất chợt xua không khí lành lạnh mơn man da thịt.
Nghe bài hát Hoa tím ngày xưa:
Viết trong một ngày xa phố núi
Còn điều gì vẫn chưa nói hở em
Mà dã quỳ cứ nở vàng từng con dốc nhớ?
Mùa mùa đi qua
Anh còn mắc nợ
Giữa mênh mông một tiếng em cười
Những buổi chiều không ý tưởng
Những hàng cây chất chứa trong lòng bao bí ẩn
Đứng liêu xiêu bên buổi chiều u ám
Một ngày khi cơn gió mang đi những đám mây phiêu lãng
Chiếc lá âm thầm cùng nỗi nhớ xanh xao
Độc thoại đêm
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc
quanh tôi là bóng đêm...
Đối diện với nỗi sợ hãi
tôi chỉ là kẻ hèn nhát không hơn không kém
người ta thường có những ý nghĩ vẩn vơ khi ở trong bóng tối
nơi đó, tôi tìm thấy mình tầm thường và nhỏ nhoi.
Ngôi nhà Mondrian - Truyện ngắn của Vũ Đình Giang
1. Bị ảnh hưởng nặng nề từ phong cách hội hoạ Mondrian, ngôi nhà của kiến trúc sư Kan như một khối hộp lập dị mọc lên nổi bật giữa khu đô thị mới mà xung quanh là những biệt thự lai tạp đủ mọi khuynh hướng nhưng dễ dàng chìm lẫn vào nhau. Kan mô phỏng những bức họa Mondrian bằng các bức tường đựơc sơn những màu sắc nguyên thuỷ như xanh dương, đỏ, tím, vàng: được chia cắt bởi nhiều đường thẳng ngang dọc màu đen thành những khối vuông hoặc chữ nhật đầy mạnh mẽ.
Thơ Hoa Nip
Nhìn ra ngoài chút đi
nhìn ra ngoài chút đi
lá vẫn xanh
gió vẫn thầm thì
dù bao giờ cũng thế
gió xàm tấu những điều phét lác
Em cứ để một dòng sông trôi
Những ngôi nhà lá bên sông
Mùa hoa nắng rơi đầy bên hiên vắng
Tôi cúi nhặt
tần ngần đứng lặng.
Có những mùa hoa đã trôi mãi
không về…
Email cuối cùng cho N.
"Ngày mai,
Dù anh vẫn đứng ngoài cuộc sống của em
Nhưng tất cả đã đổi khác
Dù anh vẫn yêu em như ngày đầu
Mình cũng chẳng thuộc về nhau...”
Điều không thể nói cùng em
Rồi em cũng có chồng có con
Ngày gặp lại, anh thành người cũ
Thương em suốt một đời lam lũ
Lặn lội thân cò mặn giọt mồ hôi...
Nghệ thuật
Như một nghệ sĩ tài ba
Người lái máy cày vẽ lên mặt ruộng
Những bức tranh trừu tượng
Những đường loằng ngoằng…
Những nét lổm chổm…
Những gam màu nâu đen…