Con đường hoa tím

(Cảm nhận ca khúc Hoa tím ngày xưa. Nhạc: Hữu Xuân, thơ: Cao Vũ Huy Miên)

Một mình trở lại cao nguyên, phố núi đón tôi bằng cơn mưa lất phất khiến tôi liên tưởng đó là nước mắt hạnh phúc trong ngày gặp lại. Cơn mưa bất chợt xua không khí lành lạnh mơn man da thịt.

Nghe bài hát Hoa tím ngày xưa:

Windows Media PlayerTệp tin

Tôi một mình ngược dốc. Ngày xưa nhà em ở phía cuối con dốc này. Đang mùa hoa bằng lăng, con đường sau mưa vương đầy những cánh hoa tím ngát. Ôi, cái màu tím sao cứ se sắt lòng ta đến vậy? Bao nhiêu kỷ niệm thời đi học bỗng ùa về tựa như một cơn gió cuốn:

Con đường em về ban trưa
Hoa tím nghiêng nghiêng đợi chờ
Tuổi em vừa tròn mười bảy
Tóc em vừa chấm ngang vai


Tôi và em từng có bao năm dắt xe cùng nhau đi qua con dốc này sau những buổi trưa tan học. Ngày đó, em để tóc đuôi gà và thường hay đòi tôi hái những đóa hoa bằng lăng ép vào trong tập. Cánh hoa xưa giờ chỉ còn là những kỷ niệm nhạt nhòa như màu trang vở cũ, và em cũng đã không còn ở bên tôi như thuở nào. Mới đó mà gần chục năm rồi.

Con đường xưa vẫn vậy, hàng cây xưa vẫn còn đây mà tôi và em đã rẽ sang hai hướng khác. Căn nhà gỗ nằm cuối con dốc cũng đã thay đổi chủ. Em và tôi cách xa nhau gần nửa vòng Trái đất, biết đến bao giờ gặp lại nhau?

Con đường em về mưa bay
Ta đứng trông theo bao ngày
Tự bao giờ lòng cứ ngỡ
Yêu người mà nào có hay


Nghĩ lại cũng buồn cười thật. Hồi xưa lòng tôi đã thầm yêu em mà có dám bày tỏ gì đâu. Ngày em đi, tôi chỉ biết đứng lặng như thân cây bằng lăng chỏng chơ đang mùa hạn, chẳng thốt được câu gì. Em đi liệu có bao giờ chạnh nhớ về khoảng trời xưa với con đường rợp bóng hoa bằng lăng tím biếc?

Con đường em về năm xưa
Có biết hay chăng bây giờ
Hoa tím thôi không chờ nữa
Chỉ còn ta đứng dưới mưa...


Cơn mưa đã dứt từ lâu và chỉ còn mình tôi giữa con dốc dài hun hút. Cô đơn đến tê người. Tôi đang bấu víu vào kỷ niệm, hay kỷ niệm mãi đeo đẳng theo tôi? Thì ra bao năm rồi ký ức vẫn còn ở đó nguyên vẹn và tinh khôi. Cuộc sống bộn bề vốn chẳng cho ta thời gian để sống cùng quá khứ và hồi tưởng. Tôi bỗng sợ một ngày nào đó trái tim mình không còn thổn thức khi vô tình bắt gặp đâu đó sắc tím bằng lăng.

TRƯƠNG TRỌNG NGHĨA

Bài viết | Nhận xét(2) | Trích dẫn(0) | Đọc(4233)
socola Email
12/11/2008 19:07
baj hat hay lem!flowers
silentsky Email
15/03/2010 12:42
Bài cảm nhận của anh em đã đọc từ rất lâu trên  báo tuổi trẻ.lâu lâu lại search trên google tìm đọc lại để được cảm nhận lại những cảm xúc tình yêu nhẹ nhàng và sâu lắng trong Con đường hoa tím của anh.Có lẽ đây là bài viết để lại cho em nhiều cảm xúc nhất từ trước đến nay.Mỗi lần search google thì có khi đọc bài này trong trang này của anh có khi lại đọc trên báo tuổi trẻ.Lần này mới comment cho anh.Chúc anh luôn vui khỏe.
Phân trang 1/1 Trang đầu 1 Trang cuối
Viết nhận xét
Hình vui
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemotemot
emotemotemotemot
Mở HTML
Mở UBB
Mở hình vui
Ẩn giấu
Hãy nhớ
Tên gọi   Mật khẩu   Khách không cần mật khẩu
Địa chỉ web   Email   [Đăng ký]